Lạc đà con hỏi mẹ: Tại sao lạc đà nhà mình lại có bướu hả mẹ? À, chúng ta là động vật sa mạc nên cầm có bướu để giữ nước- Mẹ lạc đà trả lời. Vậy sao chân mình dài thế hả mẹ? Đó là phương tiện tốt nhất đi trên sa mạc tốt hơn bất cứ loài nào khác đấy, con yêu. Thế tại sao lông mi mình dài thế hả mẹ? thỉnh thoảng lại cọ cọ vào mắt con rõ ngứa Con yêu, lông mi mình dài để bảo vệ mắt khỏi gió cát sa mạc đấy. Ồ, con hiểu rồi, bướu để trữ nước, chân dài để đi, mi mắt dài để che chắn... Con hỏi thêm một câu nữa nha. Hỏi đi con yêu.. Mẹ lạc đà nói. Chúng ta đang làm gì ở sở thú vậy mẹ???? * Bài học số 1: Tiềm năng Chú lạc đà con đáng thương đã ở nhầm nơi để sống. Tuy có rất nhiều tiềm năng khác nhau, nhưng tất cả chúng đều trở vô dụng vì không có cơ hội để phát triển. Nếu cứ sống trong sở thú, các tiềm năng ấy sẽ ngày càng bị “bào mòn” cho đến khi “tiêu hủy”. Có một cách đó là: Mở rộng vùng an toàn để khám phá tiềm năng chính bạn. * Bài học số 2: Rào cản tâm lý Chiếc chuồng của sở thú đã “án ngữ” tứ phía không cho con lạc đà được tự do sống hết “bản chất” của mình. Con người mình cũng có những chiếc cũi rào quanh đấy. Ấy chính là các “rào cản tâm lý”. Ai cũng có những rào cản do chúng ta tự tạo ra: Rào cản 1: Sự nhút nhát Rào cản 2: Sự lười biếng Rào cản 3: Tự ám thị mình rằng “Mình không thể!” Rào cản 4: Tự mãn đối với những thành tựu nhất thời Đó là những bức tường vững chắc trì nặng lên đôi vai, khiến chúng ta không thể lớn lên và phát triển.
Rào cản 1, Rào cản 3 là 2 cái ám ảnh e suốt 4 năm đại học. Hồi đó mạnh dạn chút là đâu phải đi làm SEO vất vả thế này (((((